Đến cả ngày cưới cô vẫn nghĩ về An và cũng đúng ngày đó giữa đông đúc người đến dự lễ cưới An rất buồn rồi lặng lẽ khóc…
Ngày Lan cầm quyết định về trường nhận công tác cô vui lắm.Thế là mơ ước của Lan đã trở thành hiện thực giờ đây Lan đã trở thành cô giáo dạy văn như nó mơ ước.Từ 1 cô gái nhà nghèo bằng sự cố gắng và nỗ lực Lan đã đạt được mơ ước của mình.Đây là ngôi trường thứ 3 kể từ khi ra trường tới giờ(hơn 1 năm Lan dậy hợp đồng ở 1 trường cấp 3 bây giờ Lan thi và đã đỗ công chức và về đây công tác). Ngôi trường này ở một vùng trung du cũng còn nhiều khó khăn lớp học hai ca, giáo viên thì thiếu. Nhưng dù sao thì cô rất vui.Về trường cùng đợt với Lan có 6 thầy cô giáo trẻ 2 dạy văn, 2 người dậy Toán, 1 dậy tiếng Anh và 1 người dậy môn Hóa. Hôm đi đến trường mới nhận công tác chẳng ai như Lan cả mọi người đi cùng người yêu hay bạn còn nó lại đi cùng bố.Mọi người nhìn nó lạ lùng…Trường xa nhà L 50 cây số nên Lan được nhà trường xếp cho ở trong khu tập thể của giáo viên.Cuộc sống mới có nhiều mới mẻ và bỡ ngỡ nhưng chỉ sau 1 thời gian ngắn cô đã quen dần. Nhà Lan ở xa trường vì gia đình bố mẹ khó khăn còn nuôi các em ăn học giờ chưa có điều kiện nên mỗi lần đi về nhà cô thường đi xe ô tô.Một hôm đang chờ xe thì cô nghe tiếng gọi “Lan ơi lên xe tớ kèm về”.Lan đã nhận ra An- Thầy giáo dạy môn Hóa ( 1 người bạn về trường cùng đợt. Đó là 1 thầy giáo trẻ với khuôn mặt thanh tú,dáng cao , ấn tượng nhất là đôi mắt hút hồn và có 1 vẻ gì đó lạnh lùng). Một chút ngần ngại còn ngần ngừ…thì An bảo Lan” không phải ngại giờ tớ sẽ nhận đưa bạn về ” câu nói và 1 nụ cười tươi khiến Lan cảm nhận được sự ấm áp cô đồng ý . Cũng từ đó cô và An trở thành bạn và ngày càng thân hơn nhưng chưa bao giờ vượt quá tình bạn ….Nhanh thật thời gian hết tập sự 1 năm trôi qua cả Lan và An đều đạt kết quả rất tốt. Lan cảm thấy buồn khi trường vắng bóng An. Lan chỉ dám để tình cảm ở trong lòng vì cô biết giữa cô và An có nhiều khoảng cách một cô gái như Lan .Ừ thì khá xinh xắn nhưng nghèo,… khoảng cánh lớn nhất là cô lại hơn An 1 tuổi khiến Lan không dám cho mình yêu An. Xung quanh cô có nhiều vệ tinh nhưng Lan không quan tâm, cả thời sinh viên cô không cho phép mình yêu ai bởi Lan hiểu rõ hoàn cảnh của mình nhiệm vụ quan trọng nhất là học thật tốt.Giờ ở tuổi 24 cô gái biết rung động trước tình cảm thì …Lan vẫn lặng lẽ quan tâm và đối tốt với An và cô cũng cảm nhận được tình cảm của An .Mọi người cùng công tác ở trường ai cũng vun vào nhưng cả hai người vẫn lặng lẽ như vậy.Cho đến một hôm ở trường có hội trại ở trường bạn bên cạnh như mọi ngày An lại đèo Lan đi i,sau đó cậu rủ Lan đi ăn kem, đi chơi ngồi sau xe của An, Lan cảm thấy ấm áp và cô cũng mơ về 1 lễ cưới cùng với An một gia đình nhỏ hạnh phúc và những đứa trẻ..An khẽ cầm tay Lan giữa chặt bàn tay trong lòng mình cùng với nụ cười dễ thương.Trở về trường công tác những ngày nghỉ không về nhà hay nhưng buổi tối An và Lan vẫn thường dạo trong sân trường ngồi dưới ngồi dưới gốc cây hoa ngọc lan hương thơm ngát. Mọi chuyện không có gì đáng nói nếu như hôm đó …An vẫn như mọi khi An vẫn quan tâm Lan có biết bao kỉ niệm trong sáng.Thời gian trôi qua thật nhanh đến đúng ngày 14-2 An rủ lan đi chơi và tặng cô 1 món quà trong phong thư trong đó có 1 hình trái tim gập nhưng An không nói yêu cô ..điều mà cô vẫn chờ đợi. Rồi đến ngày 8/3 cô nhận được hoa và quà của mọi người nhưng người cô chờ đợi là An …mãi tới khuya cậu gõ cửa phòng cô tặng cô 1 bó hoa ngọc lan – loài hoa cô yêu thích cùng 1 món quà. Lan vui và hạnh phúc cô hồi hộp chờ câu nói của An và bóc quà…An vẫn lặng im chỉ nói duy nhất 1 câu” An tặng bạn “. Cô tự hỏi tại sao An lại lạnh lùng như vậy?Có lẽ rào cản đó quá lớn khiến An không vượt qua được? hay cô đang lầm tưởng tình yêu ở nơi An vì có đôi khi cô nhận thấy trái sự ấm áp của An là sự lạnh lùng khó hiểu mà cô không lí giải được.Có lẽ nào tình yêu trong An chưa đủ…hay An đã có người yêu?..Hơn 2 năm trôi qua ,tuổi 26 đến với 1 cô gái có lẽ 26 cũng là tuổi không còn trẻ cô bị bố mẹ gọi về giục, nói, phân tích…Và ở cái tuổi trẻ bồng bột ấy con người có những quyết định…vì bồng bột? nông nổi? hay muốn chứng minh rằng rồi người sẽ tiếc nuối? Và cả sự kiêu hãnh ” ta không cần “?Lan cũng không biết nữa…? .Theo kế hoạch Lan đi tập huấn 1 tháng . Đó cũng là thời gian cô dùng phép thử cho tình yêu của mình,kiểm chứng tình yêu nơi An.Và cũng không có gì thay đổi An vẩn quan tâm như một người bạn vẫn nhưng tin nhắn,cuôc điện thoại hỏi han bình lặng không vội vã, săn đón như mọi người khác và đôi khi cả 1 chút lạnh lùng nữa. Lan đã nghĩ mình sai bấy lâu nay, cô đang lầm tưởng tình yêu ở An.Và Lan đã quyết định đi lấy chồng .. Bất ngờ Lan đồng ý lấy 1 anh chàng đã theo đuổi cô trong vòng một tháng . Cô như chạy trốn bởi sự tổn thương hay lòng tự trong… ?Cô xin chuyển công tác và dời xa mái trường thân yêu ,xa tất cả nơi đó theo chồng. Đến cả ngày cưới cô vẫn nghĩ về An và cũng đúng ngày đó giữa đông đúc người đến dự lễ cưới An rất buồn rồi lặng lẽ khóc…An đã thú nhận tất cả ” An đã yêu Lan rất nhiều chỉ vì e ngại.. vì tkhông đủ tự tin.. mà đã không nói… đôi mắt buồn thăm thẳm . Lan cảm nhận được giờ là sự tiếc nuối, của 1 mối tình như hương hoa ngọc lan đẹp nơi mái trường xưa. Hoa ngọc lan thơm dịu nhẹ, tinh khiết nhưng sẽ khiến cô và An còn nhớ mãi.
Theo Nhatkytoday